pacman, rainbows, and roller s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tiểu Long Nữ Bất Nữ


phan 8

 Còn Tiếu Lang thì cảm xúc nóng nảy đến tận nóc, tâm lý hoạt động dị thường kịch liệt : cho dù ông tốt với tui cỡ nào, cũng không tới mức làm “chuyện đó” chứ, bác sĩ chỉ là nói nói cho có thôi, ông lại không có ấy phép “hành nghề”, mà “chỗ đó” của tui lại yếu ớt như vậy, vạn nhất bị ông chọt hỏng luôn thì làm sao đây! Tạm thời dẹp mấy chuyện đó qua một bên đi, bị mát-xa ở “chỗ đó”, là có cái loại cảm giác “đó” có biết không hả… cái đồ biến thái!!!

Vương Mân cũng không thể nào đoán được mấy cái suy nghĩ đang chạy ào ào trong đầu Tiếu Lang, cậu chỉ là cảm giác có chút bi thương, buồn bực, cùng với hơi hơi tức giận. Mấy tâm tình này với Vương Mân mà nói đều rất hiếm khi xảy ra, cho nên Vương Mân cảm giác có chút bất an.

Mà những lúc Vương Mân bất an, liền trở nên ít nói, cũng rất ít để ý tới người khác, chỉ chìm đắm trong thế giới riêng của mình.

◊ ◊ ◊

Cứ như vậy cương cả một đêm, đến sáng hôm sau là chủ nhật, Tiếu Lang tỉnh lại, nằm trên giường gần nửa giờ đồng hồ mới đứng dậy tự mình đi rót nước uống.

Vương Mân vẫn còn lười biếng nằm trên giường của mình, tập trung tinh thần lật tiểu thuyết, ngay cả đầu cũng không thèm nhấc một chút.

Tâm lý của Tiếu Lang lúc này chênh lệch dữ dội a… hai ngày trước Vương Mân quả thực chỉ có thể dùng một câu để miêu tả, kêu đến liền đến, xua tay liền đi, còn bây giờ… lại giống như là nhân viên phục vụ hỗ trợ sản phẩm khách hàng vậy, trạng thái kêu đến xuy đi hết hiệu lực mất tiêu rồi!!

Tiếu Lang đặt bình thủy tinh, ly uống nước lên bàn phát ra thanh âm lách ca lách cách, hô “Ê…”

Vương Mân “?”

Ánh mắt Tiếu Lang liếc tới liếc lui ra vẻ bất an lo lắng “Ông uống nước không?”

“Không uống.” Vương Mân bình tĩnh lật một trang tiểu thuyết qua, thanh âm lật sách trong phòng ký túc vang lên hết sức rõ ràng.

Tiếu Lang “…” hừ, không uống thì thôi!

Uống nước xong, Tiếu Lang lại chạy đi WC, lúc mở cửa lẫn đóng cửa đều cố ý dùng sức khiến cho thanh âm vang lên thật to.

Vương Mân chỉ hơi hơi nhíu mày.

Đợi đến lúc Tiếu Lang từ WC về phòng, chẳng thấy Vương Mân đâu.

Tên đó đi đâu rồi?

Nhìn ký túc xá trống rỗng, không hiểu sao Tiếu Lang bỗng cảm thấy ủy khuất một cách vô cớ…

◊ ◊ ◊

Vương Mân lúc này đang ở dưới lầu hóng gió, ở trong phòng ký túc cậu cảm thấy không cách nào bình tâm lại được.

Nếu lúc ấy Tiếu Lang không hỏi mình chơi bóng rổ giỏi đến mức nào, nếu lúc ấy Tiếu Lang không khiêu khích mình, nếu lúc ấy mình không ở trước mặt Tiếu Lang để lộ ra bản tính thật, nếu Tiếu Lang không có té ngã xuống đất, mông không đau, không đi bệnh viện, không làm kiểm tra bằng ngón tay, hoặc là lúc bác sĩ kiểm tra cho cậu ta mình không nhìn chăm chú tới vậy thì… tâm tình của mình, có phải vẫn còn có thể bình tĩnh không có chút dao động nào không?

Còn bây giờ, so với hồi trước, quả thực có cái gì đó không còn đồng nhất nữa…

Buổi chiều hôm qua ngồi đọc sách, nhưng nội dung một chút cũng không thể lọt vào đầu được, buổi sáng thức dậy tâm tình lại đột nhiên khó chịu đến mức khó hiểu… Bản thân lại không biết lý do là tại vì sao, chỉ cảm thấy lúc đối mặt với Tiếu Lang, trong lòng có cái gì đó tà ác như muốn phá kén mà ra…

Loại cảm xúc này, thực sự không cách nào nắm giữ trong lòng bàn tay được…

Lúc nãy, cũng đã thử đặt mình ở vị trí Tiếu Lang mà tự hỏi, nếu đổi lại bị thương là mình, mà người phải vì mình làm chuyện đó là Tiếu Lang, vậy mình có thể nào chấp nhận không?

Đáp án, hiển nhiên là không chịu. Phi thường phi thường rõ ràng, loại chuyện đó đã muốn vượt quá phạm vi mà một người “bạn học” có thể làm.

Với người bình thường mà nói, giữa đồng tính với nhau, làm chuyện đó thật sự rất xấu hổ, giữa khác phái với nhau càng không cần phải nói, chẳng khác gì chuyện đáng khinh.

Nhưng là, tại sao mình lại nghĩ đến việc giúp Tiếu Lang làm chuyện đó?

Nội tâm không hề mâu thuẫn, ngược lại là rất mong chờ…

Ngày đó ở bệnh viện, cảnh tượng Tiếu Lang bị bác sĩ làm kiểm tra bằng ngón tay cứ chiếm cứ đại não Vương Mân, tựa như là thuốc phiện vậy, càng muốn quên nó đi, lại càng không cách nào xua đi được…

Nếu bây giờ bảo với Tiếu Lang, là vì mình muốn nhìn lại một lần nữa biểu tình hôm đó của cậu ta, chắc là sẽ khiến cậu ta tức chết cho xem…

Nhưng là chọc giận cậu ta như vậy, cũng rất thú vị a…

Được rồi, bản thân mình quả nhiên có chút tối tăm…

Vương Mân chợt cảm thấy thực 囧…

Ở dưới lầu lang thang hai vòng, Vương Mân liền trở về phòng.

◊ ◊ ◊

Tiếu Lang nằm úp sấp trên giường, ánh mắt đầy ngóng trông nhìn về phía cửa ký túc xá, tựa như một chú cún con đáng thương bị người ta vứt bỏ, Vương Mân vừa bước vào, tầm mắt hai người vừa vặn giao nhau.

Tiếu Lang tựa hồ bởi vì sự trở lại của Vương Mân có chút thất kinh, vì che giấu biểu tình thất lạc của mình, liền mạnh miệng hằn học “Đi đâu vậy?”

Vương Mân “…xuống lầu.”

Tiếu Lang “Xuống đó làm gì?”

Vương Mân “Hóng gió một chút.”

Tiếu Lang “….hóng gió gì?”

Vương Mân “…”

Ngay cả Tiếu Lang đều cảm giác được bản thân có điểm cố tình gây sự, nhưng vẫn không cách nào ngăn mình lớn giọng nói “Vì cái gì đi không nói tiếng nào!”

Vương Mân nhìn chằm chằm cậu, ngữ điệu lạnh băng hỏi lại “Cậu rốt cuộc muốn cái gì?”

Dưới ánh nhìn vừa lạnh lùng vừa đạm mạc của Vương Mân, Tiếu Lang lùi bước.

Vương Mân lại im lặng không nói gì nữa, Tiếu Lang càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, úp đầu chôn mặt xuống gối buồn bực nói “Ông muốn làm gì thì làm đi.”

Ánh mắt Vương Mân lóe lên một cái : người này, coi bộ ăn mềm chứ không ăn cứng a…

Sau đó——

Vương Mân “Cảm thấy khó chịu liền bảo cho tớ biết.”

Tiếu Lang “…Ừ.”

Vương Mân “Có cảm thấy đau không?”

Tiếu Lang khẽ lắc đầu “Lành lạnh…”

Vương Mân “…”

Tiếu Lang “…có hơi khó chịu, lùi ra một chút.”

Vương Mân “Bây giờ thế nào?”

“A… Ha…” Tiếu Lang đột nhiên nhẹ nhàng rên rỉ…

Vương Mân vẻ mặt tò mò hỏi “Làm sao vậy? Không thoải mái hả?”

Tiếu Lang “Đừng ấn nơi đó, tê tê… có cảm giác…”

Vương Mân trầm tư như đang suy nghĩ gì đó ồ lên một tiếng, hóa ra… thảo nào Tiếu Lang lại hừ lên như thế…

Lại tiếp tục————

Tiếu Lang mang theo cảm giác xấu hổ nho nhỏ, càm nhận được Vương Mân vừa cẩn thận lại hết sức ôn nhu mát-xa cho mình, vừa đau lại vừa khoái hoạt…

Vương Mân cố nén hưng phấn cùng lòng hiếu kỳ, cuối cùng đạt được mục đích.

◊ ◊ ◊

Cứ như vậy qua bảy ngày, Tiếu Lang nằm ngồi không có gì đáng ngại nữa, lại có thể nhảy nhót như trước, có thể coi như hoàn toàn bình phục hẳn.

Nhưng là, nhờ phúc hai cái loa Triệu Vu Kính cùng Nhạc Bách Kiêu mà việc này được lan truyền rộng rãi khắp cả khối, hiện tại toàn khối ai ai cũng biết Tiếu Lang từng “mọc ra cái đuôi”, cho dù đuôi đã thụt lùi trở về, nhưng cậu cũng vẫn bị gán ngoại hiệu ——Tiểu Long Nhân…

Ngay từ đầu, Tiếu Lang đối với ngoại hiệu này tỏ vẻ kháng nghị hết sức kịch liệt, nhưng mà lực lượng bạc nhược, bị đàn áp vô cùng tàn nhẫn, ý thức phảng kháng dần bị quần chúng bóp chết. Thế là Tiếu Lang cực kỳ AQ tinh thần[13] mà nghĩ đến cái ngoại hiệu “hoa hậu” của mình hồi còn học sơ trung, so ra thì “Tiểu Long Nhân” tạo cảm giác sáng sủa hơn nhiều…

Một tuần này, khóa học của Hoa Hải bắt đầu đi sâu vào trọng điểm, bài vở càng ngày càng trở nên khẩn trương hơn, nếu như không có sự hướng dẫn của Vương Mân, Tiếu Lang hiện tại có lẽ đã đầu hàng chịu thua.

Cách một tuần mới trở về nhà, Tiếu Lang không gặp được em trai mình, nghe mẹ bảo, Tiếu Mông đi xem triển lãm tranh.

Tiếu Lang thân mình là kẻ có tế bào nghệ thuật ít ỏi vô cùng, đối với âm nhạc hội họa vân vân đều là thiếu một sợi thần kinh cảm thụ, hồi học tiểu học môn mỹ thuật cách điểm A xa vạn dặm.

Tiếu Lang cảm thấy vô cùng phiền muộn, đều là do một mẹ sinh ra, chệch lệch sao lại nhiều như thế a!

◊ ◊ ◊

Cuối tuần trở lại trường, cậu lại cùng Vương Mân đến tiệm Net ở tầng dưới quán trà sữa Điểm Điểm…

Vương Mân hỏi “Cậu mấy cấp rồi?”

Tiếu Lang “Không nhớ nữa, hình như là hơn ba mươi thì phải.”

Vương Mân “Ừ, lên 30 cấp có thể vào phó bản được rồi.”

Nửa tháng không đăng nhập, Tiếu Lang gần như quên mất lần trước chơi như thế nào.

Sau khi vào game, Tiếu Lang thu được vài tin tức gửi đến lúc mình rời mạng, người gửi hiển thị là người xa lạ, nội dung hỏi cậu làm sao vậy, có phải rớt mạng hay không, vân vân…

Trong thế giới “Hiệp Minh”, nếu như khi đang onl mà không cùng nhau thêm hảo hữu thì, hệ thống sẽ biểu hiện thành người xa lạ, không cách nào nhìn được tin tức cá nhân của đối phương. Tiếu Lang lần đó chỉ thêm mỗi Thường Tiếu Thiên làm hảo hữu, lại còn là hảo hữu tạm thời, nên sau khi rời khỏi game thì, quan hệ của hai người lại trở thành người xa lạ.

Nhìn đến mấy tin nhắn này, Tiếu Lang cũng nhớ ra được sự tình rất là 囧 hôm đó. Cậu thầm nghĩ, nhiều ngày như vậy, có lẽ là đám người Thường Tiếu Thiên cũng quên mất rồi, thôi kệ đi vậy.

Còn một cái tin nhắn, do anh hai của Vương Mân gửi qua.

Phong Hỏa : “Đã lâu không thấy hai đứa lên mạng, bận học sao?”

Tiếu Lang thấy biểu tượng của Phong Hỏa là đang ở trên mạng, lập tức hồi phục lại “Ùa, cuối tuần mới có thể lên mạng.”

Phong Hỏa thực nhanh chóng trả lời lại “Onl rồi? Đang ở đâu?”

Tiểu Long Nữ “Cửa Chu Tước thành Trường An.”

Không bao lâu sau, Phong Hỏa liền hiện ra trước mặt Tiểu Long Nữ.

Phong Hỏa : “Ô, 36 luôn!”

Tiểu Long Nữ : “Ho ho!”

Lại một lát nữa, Vương Mân cũng đến, ba người lập thành đội ngũ.

 Đội Ngũ 』Phong Hỏa : “Để anh mang hai đứa đi phó bản Dứu Thử, đi theo anh.”

Phó bản Dứu Thử là một phó bản loại nhỏ, cho phép tổ đội ba người vào đánh, giữa các người chơi trong đội nếu cấp bậc chênh lệch khoảng ba mươi cấp, kinh nghiệm sẽ rất nhiều. Hiện tại Phong Hỏa đã lên tới 68 cấp, thành ra vào phó bản, Vương Mân cùng Tiếu lang liền biến thành sâu gạo.

Hai người nhàn rỗi không có gì làm, liền đứng đó tán gẫu với nhau, Tiếu Lang nói “Trong hành trang của tui còn hai cái củ cái, cho ông nè.”

Vương Mân “Củ cải?”

Tiếu Lang “Ủa, làm sao giao dịch?”

Vương Mân “Bấm chuột phải vào biểu tượng của tớ, chọn dòng thứ ba.”

Tiếu Lang đưa hai cái củ cải chưa rõ thuộc tình trong hành trang của mình cho Vương Mân. Vương Mân nhìn trên màn hình hai cái linh dược đang lấp lánh kim quang, nói “Này bộ dạng hình như không phải là củ cải a, để tớ đưa cho ông anh coi là cái gì.”

Vương Mân lại giao dịch đưa linh dược cho Vương Kỳ.

Phong Hỏa : “Cái này là kim huyết nhân sâm? Ở đâu ra vậy?”

Tiểu Long Nữ : “Lần trước có người mang tui đến Tiên Trúc Đảo lấy đó.”

Phong Hỏa : “…”

Tiểu Long Nữ : “?”

Phong Hỏa : “Đừng nói với anh là nhóc mày ăn mấy cái này để thăng cấp nha…”

Tiểu Long Nữ : “Phải a.”

Phong Hỏa : “…kháo!”

Tiểu Long Nữ : “?”

Phong Hỏa phát ra cái biểu tình rơi lệ đầy mặt : “Linh vật thực chưa giám định sau khi ăn có thể tăng một vạn kinh nghiệm, đối với người chơi cấp cao thì không bao nhiêu, nhưng đối với người chơi cấp thấp thì rất nhiều. Kim huyết nhân sâm thượng phẩm đã được giám định phỏng chừng cũng phải hơn 500 vàng một cái, tương đương với khoảng 50 tệ đó! Cái thứ đó có thể tăng phần trăm kinh nghiệm tùy theo đẳng cấp của người chơi, nhóc mày thử đi qua bên Tây Thị chỗ bán dược hỏi thăm thử xem, rất hiếm thấy!”

Tiểu Long Nữ : “…”

Âu Dã Tử : “Cái này của cậu ta chưa được giám định.”

Phong Hỏa : “Hiện tại theo giá thị trường, linh vật chưa rõ thuộc tính có thể bán được 50 vàng, giám định thuộc tính cần 100 kim, sau khi giám định xong phân làm ba cấp, thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm, mỗi loại có thể bán giá theo thứ tự là 500, 200, 100, bất quá thông thường giám định ra hầu như đều là hạ phẩm, tỷ lệ xuất hiện thương phẩm khoảng 10%, cho nên người chơi nếu như đạt được thứ này, bình thường đều bán cho Thiên Thảo Đường, tự bản thân đi giám định không có lời.”

Tiểu Long Nữ : “Hôm đó hình như tui ăn rất nhiều rất nhiều nhân sâm.”

Phong Hỏa : “Trời ạ, nhóc mày cư nhiên chỉ ăn mỗi cái này thăng cấp! Thực là phí của giời a!”

Tiếu Lang tính toán một chút, run rẩy nhìn Vương Mân nói “Tui ăn mỗi cái nhân sâm này để thăng cấp, lên 20 mấy cấp…”

Vương Mân đổ mồ hôi “…cậu ăn bao nhiêu cái?”

Tiếu Lang “Ít nhất cũng có ba bốn mươi cái.”

Vương Mân “Tỷ lệ hoán đổi tiền game với nhân dân tệ là 10 : 1, dựa theo giá 50 kim một cái, tính ra cậu ăn hết khoảng 150 – 200 tệ. Căn cứ tỷ lệ xuất hiện thương phẩm, trong đó có khả năng có ba bốn cái trị giá 500 kim, trừ đi tiền phí giám định, tổng cộng khoảng 255-340 tệ, đó là vẫn còn chưa tính giá trị của trung phẩm.”

Tiếu Lang “…đột nhiên có loại cảm giác giống như ngưu tước mẫu đơn…”

______________________


.

.
 Chương thứ mười
Làm nũng với nó đi

◊ ◊ ◊

Phong Hỏa truy vấn : “Lấy ở đâu vậy? Còn nhớ rõ chỗ lấy sao?”

Tiểu Long Nữ : “Có lẽ là nhớ rõ.”

Phong Hỏa : “Mau mau dẫn đường!”

Tiểu Long Nữ : “Trước phải cưỡi một con đại điểu bay đến Tiên Trúc Đảo.”

Phong Hỏa lại tiếp tục lệ rơi đầy mặt “Chị hai, con đại điểu kia là phi hành thú thần cấp đó, em không có!!!”

Tiểu Long Nữ : “…”

Âu Dã Tử : “Tiên Trúc Đảo hình như có thể từ lối cổ đạo Dương Châu đi qua thì phải?”

Phong Hỏa : “A, cũng nhờ thằng đệ nhắc mới nhớ. Let’s go!!”

Âu Dã Tử : “…”

Đám người Tiếu Lang từ Trường An truyền tống qua Động Đình, tới cổ đạo Dương Châu, lại tìm đến người truyền tống, mỗi người nộp lên năm lượng bạc, sau đó đến Tiên Trúc Đảo.

Phong Hỏa rút kiếm mang theo bên người ra, chuẩn bị sẵn sàng vào trạng thái chiến đấu : “Hai đứa cẩn thận một chút, quái ở nơi này đa phần đều trên 70 cấp, dù là một con tiểu hầu tử cũng có thể giết chết hai đứa bây a.”

Tiểu Long Nữ : “Vậy còn anh?”

Phong Hỏa : “Một hai con anh đây còn chống cự được, nhưng nếu đành hội đồng thì chắc không đánh nổi.”

Vương Mân đổ mồ hôi, nói : “Vậy còn dám mang hai chúng ta đi….”

Phong Hỏa : “Sợ cái gì chứ, nếu chết thì cùng nhau chết.”

Tiếu Lang cũng cảm thấy rất hưng phấn : “Ha, hưng phấn nha, giống như đi thám hiểm.”

Vương Mân lúc này thật sự là nghẹn lời rồi, quả nhiên, đám anh trai toàn là nhị hàng…

Tiếu Lang dừng lại trước ruộng điền mà lần trước Thường Tiếu Thiên dẫn mình đến, bảo “Chính là nơi này.”

Phong Hỏa : “Shit, nơi này rất nhiều rắn a!” vừa nói, bên cạnh đã có một con rắn quái tập kích.

Tiếu Lang “A, ngộ vậy!”

Vương Mân “Sao vậy?”

Tiểu Long Nữ : “Lần trước lúc tui đến đây thấy rất nhiều diệp tử phiếm kim quang a, hôm nay sao không thấy cái nào hết.”

Phong Hỏa : “Không phải là đi nhầm chỗ chứ?”

Tiểu Long Nữ : “Chắc là không đâu…”

Lúc này, bên cạnh đột nhiên toát ra một cái bong bóng đối thoại của người nào đó “Nhỏ ngốc!”

Tiếu Lang “…”

◊ ◊ ◊

 Phụ Cận 』Người xa lạ : “Ngốc rốt cuộc chịu xuất hiện rồi!”

 Phụ Cận 』Tiểu Long Nữ : “Ngươi là ai a?”

 Phụ Cận 』Người xa lạ : “Vong Tình! Thêm đội anh mau!”

Phong Hỏa là đội trưởng, nên chủ động đưa ra lời mời, tiếp theo hệ thống liền nêu lên, người chơi Vong Tình gia nhập đội ngũ.

Vong Tình : “Hai người này là ai?”

Tiểu Long Nữ : “Bạn học tui, với anh hai của ổng.”

Phong Hỏa : “Ngu quá, đừng thành thật như vậy chứ! Còn nữa, gọi anh là học trưởng!”

Tiểu Long Nữ : “Ồ, đây là bạn tui, cùng với học trưởng của tui.”

Vong Tình : “…”

 Tư Tín 』Phong Hỏa to Âu Dã Tử : “Bạn học của mày là heo hả! Ngu chết luôn!”

 Tư Tín 』Âu Dã Tử to Phong Hỏa : “…”

Vong Tình : “Nhỏ ngốc, còn nhớ anh là ai không?”

Tiểu Long Nữ : “Đừng gọi tui là nhỏ ngốc! Tui vừa mới nhớ ra, ông là bạn của Thường Tiếu Thiên.”

Vong Tình : “…hai tuần này nhỏ đi đâu vậy?”

Tiểu Long Nữ : “Tui té bị thương ở mông, không thể lên mạng.”

Vong Tình : “…”

Vương Mân mồ hôi lạnh ròng ròng quay sang nhắc nhở Tiếu Lang : “Tiếu Lang, không cần nói mấy chuyện này với người dưng.”

Vong Tình : “Lần trước sao tự dưng lại log out?”

Tiểu Long Nữ : “À, bị cúp điện, xin lỗi nha, chưa kịp chào hỏi mấy người… Thường Tiếu Thiên đâu?”

Vong Tình : “Phong ca hôm nay có việc không onl được, bất quá ổng kêu tụi này để ý xem nhỏ có lên mạng hay không, ảnh có chuyện muốn hỏi một chút.”

Tiểu Long Nữ : “Phong ca mà ông bảo là Thường Tiếu Thiên hả?”

Vong Tình : “Ừ, acc lớn của ổng là Giang Phong Vũ Hỏa, Thường Tiếu Thiên là acc nhỏ của ổng.”

 Tư Tín 』Phong Hỏa to Âu Dã Tử : “Bạn học của mày quen biết Giang Phong Vũ Hỏa? Chưởng môn Tây Phong phái, bát cấp Thánh Dược Sư, đứng hàng đệ nhất tài phú bảng… cái kia Giang Phong Vũ Hỏa?”

 Tư Tín 』Âu Dã Tử to Phong Hỏa : “…em cũng không rõ lắm.”

Tiểu Long Nữ : “Ổng muốn hỏi tui cái gì?”

Vong Tình : “Hôm đó có phải là Dạ Hành Vân giết nhỏ không?”

Tiểu Long Nữ : “Không nhớ nữa.”

Vong Tình : “…”

 Tư Tín 』Phong Hỏa to Âu Dã Tử : “Thằng em!!!”

 Tư Tín 』Âu Dã Tử to Phong Hỏa : “Nghe…”

 Tư Tín 』Phong Hỏa to Âu Dã Tử : “Nó quen cả Dạ Hành Vân?”

 Tư Tín 』Âu Dã Tử to Phong Hỏa : “Hình như là vậy…”

 Tư Tín 』Phong Hỏa to Âu Dã Tử : “Chưởng môn Bắc Vân Phái, cửu cấp Thánh Kiếm Sĩ, đệ nhất cao thủ toàn server…cái kia Dạ Hành Vân?”

 Tư Tín 』Âu Dã Tử to Phong Hỏa : “Ừ.”

 Tư Tín 』Phong Hỏa to Âu Dã Tử : “…mày nói xem, tao có nên đổi cái acc nữ chơi một phen không?”

 Tư Tín 』Âu Dã Tử to Phong Hỏa : “Đừng nói ông là anh tui, tùy ông muốn làm sao thì làm.”

 Tư Tín 』Phong Hỏa to Âu Dã Tử : “…”

Tiểu Long Nữ : “Định là sau khi sống lại liền đi tìm mấy người, nhưng sau lại bị rớt mạng.”

Vong Tình : “Nhỏ, trước thêm hảo hữu anh cái đã, nếu không lát nữa log out lại biến thành người lạ.”

Tiếu Lang thêm Vong Tình làm hảo hữu, lại nhìn một chút tin tức cá nhân của đối phương…

Vong Tình : “Phải rồi, mấy đứa ở đây làm chi?”

Tiểu Long Nữ : “Đến đào nhân sâm, cái thứ lần trước Thường Tiếu Thiên dẫn tui đến lấy đó, cho học trưởng ăn.”

Phong Hỏa : “…”

Vong Tình lệ rơi đầy mặt : “Nhỏ ngốc, phải mà anh cũng có một học muội tốt như nhỏ thì tốt quá rồi a!!!”

Lần này, tới phiên Vương Mân cùng anh mình lệ rơi đầy mặt : không phải học muội, là học đệ a…

Vong Tình : “Bất quá, mấy đứa hiện tại không cách nào đào được mấy cái nhân sâm đó đâu.”

Tiểu Long Nữ : “Tại sao vậy? Bị đào hết rồi?”

Vong Tình tiếp tục lệ rơi đầy mặt : “Phong ca không nói cho nhỏ biết chỗ này là đất của ổng sao?”

Tiểu Long Nữ : “…không có.”

Vong Tình : “Nếu không có ổng ở đây, bất luận là kẻ nào cũng đều không nhìn thấy vị trí nhân sâm mọc a!”

Tiểu Long Nữ : “Hóa ra là vậy! Tui cũng cảm thấy vậy, mấy thứ quý trọng như vậy mà…”

Vong Tình lúc này mất luôn cả năng lực khóc : “Nhỏ! Rốt cuộc nhỏ ý thức được mấy thứ đó quý trọng rồi sao!?”

 Tư Tín 』Phong Hỏa to Tiểu Long Nữ : “Tiểu học đệ, tên Vong Tình đó là kiếm khách phải không, cấp mấy?”

 Tư Tín 』Tiểu Long Nữ to Phong Hỏa : “90 cấp, nhị cấp Thánh Kiếm Sĩ 囧”

 Tư Tín 』Phong Hỏa to Tiểu Long Nữ : “=. = mau mau kêu hắn mang thăng cấp đi!”

 Tư Tín 』Tiểu Long Nữ to Phong Hỏa : “Nói như thế nào?”

 Tư Tín 』Phong Hỏa to Tiểu Long Nữ : “
nhóc mày làm nũng với hắn mấy câu, là nam nhân đều dính chiêu này.”

 Tư Tín 』Tiểu Long Nữ to Phong Hỏa : “
làm như thế nào nũng?”

 Tư Tín 』Phong Hỏa to Tiểu Long Nữ : “Gọi hắn anh ơi a ~ kèm theo cái vẻ mắt đáng yêu a ~”

Tiểu Long Nữ : “
 học trưởng bảo anh dẫn đi luyện cấp kìa ~~~”

Phong Hỏa : “…”

Âu Dã Tử : “…”

 Tư Tín 』Phong Hỏa to Tiểu Long Nữ : “
 là dẫn hết cả đám cùng nhau! Không phải một mình ta!”

Tiểu Long Nữ : “
 học trưởng bảo anh dẫn cả đám đi luyện cấp.”

Vong Tình : “Tốt a, bạn của nhỏ với học trưởng nhỏ là chơi chức nghiệp gì?”

Tiểu Long Nữ : “Âu Dã Tử là chú tạo sư, Phong Hỏa chơi kiếm khách.”

Vong Tình : “Ồ, đợi lát, đưa đội trưởng cho anh.”

Phong Hỏa nghe lời giao chức vị đội trưởng cho Vong Tình, không bao lâu sau, Khốc Lạc Lạc cùng Mạc Danh lục tục gia nhập đội ngũ.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_78
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .